Cứ tưởng cái chuyện người nhà, người thân vừa qua báo chí nói rầm rầm như vậy là đã đủ… Đủ làm sao được bác. Chuyện này đã là “chuyện bình thường xảy ra ở huyện” ấy mà.
Đang xem: Chủ đề: chuyện thường ngày ở huyện
Cứ tăng là vui rồi! | |
Sẽ toàn chuyện vui! | |
Thì cứ phải từ từ |
– Chú nhắc lại cụm từ này, tớ mới nhớ đó, có dạo cụm từ này đã trở nên quen thuộc, được nói mỗi khi ai đó cho rằng câu chuyện đang bàn luận là hết sức bình thường. Hay xuất xứ của cụm từ này chính là do cái anh người nhà, người thân nhỉ.
– Bác nói gì, em không hiểu.
– Thì đó, chú có công nhận vừa qua báo chí phản ánh hàng loạt chuyện ở huyện nọ, tỉnh kia cả nhà, cả họ làm quan; rồi tinh tuyển người nhà, người thân vào viên chức, công chức.
– Em công nhận có rất nhiều đằng khác.
– Thế mà mới đây nhất lại có chuyện ông chủ tịch một huyện ở Quảng Bình, trong 1 năm có đến 6 con, cháu được nhận vào làm việc tại các cơ quan trong huyện.
– Bác tính, cần người làm việc thì phải nhận, nhận ai chả là nhận hả bác, cái quan trọng là người đó làm được việc.
– Làm được việc hay không thì tớ chưa dám khẳng định, nhưng có cái đơn khiếu nại là ông chủ tịch huyện “cắt hợp đồng” nhiều vị trí để thay thế người thân vào thế chỗ, nghe đâu không cần thi tuyển, như vậy là có vấn đề.
– Nếu đúng vậy thì cái chuyện “cắt hợp đồng” và cái “nhận người nhà” cũng phải có lý do chính đáng.
– Tất nhiên là phải “chính đáng” rồi. Thiếu gì cách để nói rằng: Người đang làm không đáp ứng được công việc; người thay thế được tuyển “đúng quy trình”…Nếu cứ như thế này hỏi làm sao nhiều người tài lại “thất nghiệp”.
Xem thêm: Download nhạc lễ trao giải thưởng mp3 online, nhạc tặng quà, trao thưởng
– Rõ là có vấn đề “con ông cháu cha” ở đây thật, dưng cũng đừng chỉ nghĩ rằng tất cả “con ông cháu cha” là xoàng cả. Nhiều người có điều kiện được học tập bài bản tại các nền giáo dục tiên tiến cũng “oách” lắm chứ. Những “nhân tài” này đồng ý phục vụ quê nhà là “may” quá đấy bác ạ.
– Tớ biết có chuyện ấy chứ, nhưng chỉ là cá biệt, mà “con quan” có tài thực sự chắc chả cần “chen chân” kiểu ấy. Điều tớ băn khoăn là vì sao hiện tượng này nói mãi, phản ánh mãi mà vẫn cứ là “chuyện thường ngày xảy ra ở huyện” thế nhỉ.
– Có gì phải băn khoăn bác. Bác đã nhận được thông tin có ai trong những người được phản ánh “cả nhà làm quan” bị xử lý chưa?
– Theo thiển nghĩ của tớ thì chưa thấy ai cả.
– Đấy lý do ở chỗ đó đấy. Một khi đã có thông tin thì phải điều tra rõ ràng, nếu có sự “đặc quyền, đặc lợi” thì phải xử lý nghiêm.
– Ý chú nói là bắt được bệnh dịch rồi thì phải có thuốc đặc trị, nếu không nó sẽ lây lan chứ gì?
– Bác “hóm” thật. Mà chả cứ chuyện này, các vi phạm khác cũng vậy, nếu không xử lý nghiêm thì rất dễ tái diễn.
– Tỷ như cái chuyện chống đối, coi thường tính mạng CSGT ấy, xảy ra đã nhiều, song do xử lý còn nhẹ nên mới rồi tại Hà Tĩnh lại có chuyện một lái xe contener hất văng CSGT.
– Đúng đó bác, vì vậy có nhiều ý kiến cho rằng phải xử những “anh hùng xa lộ” này tội “cố ý giết người”, chứ không thể là “chống người thi hành công vụ” được.
– Vậy cũng đúng. Hay như chuyện người nhà bệnh nhân hành hung nhân viên y tế đó bác. Xảy ra cũng đã nhiều, song do chưa vụ nào bị xử lý nghiêm, đủ sức răn đe nên mới đây lại có chuyện tại Nghệ An, có một bố bệnh nhi đâm chết bảo vệ bệnh viện chỉ vì va chạm khi ra vào.
– Vậy thì kỳ này mong rằng mấy cái “biệt phủ”, “phố quan”… cũng được xác minh rõ ràng, nếu nhờ “đặc quyền đặc lợi”, tham ô, tham nhũng mà có thì cũng phải xử lý nghiêm theo pháp luật.
– Đúng đó bác, nếu không lại sẽ là “chuyện thường ngày xảy ra ở huyện” bác nhể?!
Flamingo
Thất tình Được một ngày nghỉ, gã rủ tôi sang nhà nhậu. Gã cũng băm chặt đôi ba nhát, cũng hai cái đít chai tổ bố trên mặt, nhưng cái hợp nhau nhất: gã cũng độc thân như tôi. Đỡ tiền ăn một bữa chả dại gì từ chối tôi gật dúi dụi hăm hở phóng xe sang nhà gã. Đúng giờ G tôi đấm chuông. Con bẹc-giê sủa inh ỏi. Rồi thì cái mặt gã cũng thò ra. – Ối giời, may quá. Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ uống, chờ ông sang ra tay giúp món mồi. Bố sư khỉ. Tưởng chỉ bê mồm sang ăn. Giờ thì lại lăn vào bếp. Biết thế rủ quách hắn đi bar cho xong. Nhuệ khí tiệc tùng mười phần giảm chín, tôi tụt giầy, xỏ dôi tông từ thời Na-pô-lê-ông còn mặc quần thủng đít loẹt quẹt ra vườn sau nhà. Lò nướng, than…đủ cả. Tôi hỏi gã: – Thế phụ tùng để lắp mồi đâu. -Trong tủ lạnh. Gã trả lời xanh rờn. Thôi thì vào lục tủ lạnh vậy. Chúa ôi. Tôi thì cũng chẳng gọn gàng gì, nhưng riêng khoản lộn xộn trong tủ lạnh phải tôn thằng cha này làm sư phụ. Túm được một tảng thịt cừu tổ bố, tôi xắt khúc bằng nắm đấm, rồi hô hắn tìm hành, hạt mùi, tiêu , mắm…Cuối cùng thì một chậu saslức cũng sẵn sàng. Vớ được một mớ nấm, súp lơ, măng tây…tôi cho tuốt vào chậu trộn nêm nháo nhào. -Xong, bê ra vườn khẩn trương. Tôi quay ra bảo gã.( Chú thích là gã có căn nhà single house ba phòng ngủ ở khu khá lịch sự. Chắc gã chuẩn bị cho cái sự lấy vợ và sinh hai đứa con cho đỡ phí diện tích phòng. Cửa sau ra vườn rộng quãng 500m2. Gã làm một cái sàn gỗ che mái tống ra đấy 1 bộ bàn ghế i-nốc cả ngàn đô. Mùa hè ngồi mát, chứ mùa đông thì…ê mông. Thêm vào một cái lò nướng cộng bếp ga. Gã bảo để khi thèm giả cầy nấu khỏi hôi rình cả nhà lẫn quần áo cái mùi mắm tôm rất đỗi thân thương) Tôi và gã hì hục xỏ thịt vào mươi xiên, sau đó là rau củ thập cập vào dăm xiên, nổi lửa cho quạt chạy… Gã lôi ra hai chai Martell X.O Miẹ kiếp, thằng cha này chịu chơi. Hắn nhòm tôi rồi ha há: – Tôi biết ông ưa cái loại lịch sự này. Nữa ông lúc nào cũng là khách quý của tôi. – Này, quý quá thế này tôi ngại bỏ miẹ. Hai chai 250$ chứ đùa. – Ông đừng lăn tăn thế. Làm ra tiền cũng phải tiêu. Mà trông cái mặt ông lịch sự có thừa thế kia chả thằng nào nghĩ ông ăn nói như mấy thằng phu đường thế. -Sao, ông nghe thấy tởm lắm hả? Gã cười ngất: – Tôi mê ông vì ngôn ngữ đường chợ của ông đấy. -Thịt chín rồi. Dzô thôi. Chén chú chén anh, chuyện dây cà ra dây muống. Từ chuyện hắn vừa học vừa đi buôn lậu thuốc lá, đến có chân trong đường dây đưa người sang Đức… Thằng cha này cũng phiêu lưu kinh. Tôi nghĩ. – Này, mà sao băm chặt mấy nhát vẫn chưa vợ chính thức, chưa vợ chưa cưới? Tôi hỏi gã.-Thì tôi cũng tính hỏi ông câu này. Hắn nháy mắt.Mớ đời. -Này, tôi hỏi ông trước. Cắt nghĩa cho nhau cái. Rồi đến phiên tôi. Khỏi lo. Tôi cười bảo gã.Mặt gã biến mất vẻ tếu táo. Gã rút kính ra lau rồi thở dài. – Tôi kể từ từ cho ông nghe. Nếu ông muốn viết tiểu thuyết thì lấy tựa đề : Tôi đi tìm vợ. -Tít này đăng báo giật gân đấy. Gã cười buồn: -Chuyện thất tình đầu của tôi thế này… Tôi yêu nàng từ thời phổ thông. Hai đứa cùng sang Đức học. Chuyện tình yêu cứ tự đến. Ông còn lạ gì. Rồi sống cùng. Nàng chẳng phải sắc nước hương trời gì nhưng được cái có duyên. Còn tôi thì cũng chẳng hiểu cớ gì mà cứ dính vào nàng như bị nam châm hút. Mọi chuyện cứ đơn giản thế. Bỗng một hôm nàng bảo tôi: -Mình phải kiếm tiền về VN mua nhà, chứ không lúc về ở vào đâu. OK. Tôi chạy buôn hàng VN. Sau đó thì ông biết đấy, đường lối cứ tự mở ra. Tôi buôn thuốc lá vv..và vv… Tiền kiếm được kha khá, bỗng nàng bảo tôi: – Anh dạo này sao thế? -Sao kia? Tôi hỏi. -Anh ăn nói như dân đầu đường xó chợ. Âm nhạc, nghệ thuật…mù tịt chẳng giống anh tý nào. Tôi ngẩn người. Ngày chạy 16-18 tiếng ngoài đường, hết hàng lại tiền, hết tiền lại hàng, thời gian đâu cho văn hoá nghệ thuật. Cái Guitar của tôi dây đứt, mốc meo nằm gầm bàn, đến thời sự còn chả kịp ngó.Rồi cái gì đến phải đến. Con gái VN dễ coi học hành tử tế ở xư' Đức hiếm như lá mùa đông chứ chả phải như lá mùa thu. Mà nàng thì duyên dáng, giọng nói hờn dỗi nũng nịu, đàn ông đưa nào mà chả muốn che chở
Lại thêm thân hình bốc lửa, mắt có đuôi… Một đại gia VN văn hoá nghệ thuật đầy mình đem Mẹc-xì-đẹt 600sel đến rước nàng. Khi tôi đánh hàng từ biên giới về thì nàng đã bốc hơi để lại cho tôi mấy dòng: H thân! Xin lỗi vì chúng ta không hợp nhau. Chúc H may mắn. Tôi vẫn may mắn chán vì nàng chỉ cầm tạm số tiền mặt còn hàng hoá, cửa hàng thì nàng không thèm bê đi. Bê đâu nổi.Tôi đau vì nàng là mối tình đầu của tôi, vì tôi nghĩ chúng tôi hiểu nhau, yêu nhau, chỉ cần một mái nhà tranh, hai trái tim vàng.Tôi sốc vì tiền tôi làm ra đâu ít. Với nửa triệu đô lúc ấy nàng có thể mua mươi cái nhà 5x20m ở Ngô Quyền, Bùi THị Xuân hay Phù Đổng Thiên Vương.Tại sao, vì sao nàng bỏ tôi? Ông nói tôi nghe
Gã lại rút kính ra lau. Tôi thở dài, tóm lấy chai rượu dốc vào cốc hắn, cốc tôi, chìa cho hắn xâu thịt nướng. -Trăm phần trăm đi. Uống vì các bà các cô, vì những con người đã tạo nên hạnh phúc và cũng vẽ nên đau khổ trên thế gian này. Hai thằng mặt bán cho trời, đổ tuột cốc rượu vào họng. – Rượu ngon thật ông ạ. Dù sao tôi cũng cám ơn nàng đã cho tôi những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc. Người ta bảo tôi dại gái. Tôi thì sợ những thằng khôn gái. Tôi dốc nốt chỗ rượu còn lại vào hai cốc. – Tôi hoàn toàn nhất trí với ông. Trả lời gã tôi không quên tợp thêm một ngụm và tống vào mồm hai miếng măng tây. – Mà nghĩ cho cùng, tôi đâu thấy mình khổ. Gã tiếp lời. -Đấy ông xem. Tôi được ngồi đây uống rượu với ông, không ai mè nheo quấy rầy. – Thôi ông, họ hàng AQ cả. Tôi nhăn mặt.Gã cười khơ khớ giơ tay với chai thứ hai…(LD 15.11.2005)